Bài thơ Nhớ Việt Bắc

Bài thơ Nhớ Việt Bắc

Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình.
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.
Núi giăng thành luỹ sắt dày
Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù.
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng.

Bài thơ Nhớ Việt Bắc, Tác giả: Tố Hữu.

– Việt Bắc : chiến khu của ta trong thời kì đấu tranh giành độc lập và kháng chiến chống thực dân Pháp. Việt Bắc gồm các tỉnh : Cao Bằng, Bắc Kạn, Lạng Sơn, Thái Nguyên, Hà Giang, Tuyên Quang.
– Đèo : chỗ thấp và dễ vượt qua nhất trên đường đi qua núi.
– Giang : cây thuộc loại tre nứa, thân dẻo, dùng để đan lát hoặc làm lạt buộc. lá ngả màu vàng vào mùa hè.
– Phách : một loại cây thân gỗ,
– Ân tình : có ơn nghĩa, tình cảm sâu nặng với nhau.
– Thuỷ chung : trước sau không thay đổi.

Nguồn: Bài thơ Nhớ Việt Bắc, Sách giáo khoa Tiếng Việt Lớp 3.

Nhớ Việt Bắc | Bài thơ Nhớ Việt Bắc
Bài thơ Nhớ Việt Bắc (Tố Hữu): Ta về, mình có nhớ ta, Ta về, ta nhớ những hoa cùng người. Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi, Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng. Ngày xuân mơ nở trắng rừng, Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
4.7/5 (61 bình chọn)