Truyện kể Cầu rắn hoa xinh đẹp
Sáng hôm ấy trời trong veo. Ông mặt trời đã trèo lên đỉnh núi từ lâu rồi. Ốc sên thấy trời đẹp bèn ra ngoài dạo chơi.
Sên vừa hát vừa chầm chậm bò đến bên lạch nước. Ối, sên hoảng hốt kêu lên, làm sao qua nổi con sông lớn thế này bây giờ?
Ốc sên loanh quanh trên bờ định bụng tìm một cây cầu hoặc một chiếc thuyền để qua sông, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy.
Cậu buồn rầu ngồi trên bờ thở ngắn than dài.
Chú rắn hoa nghe thấy tiếng than thờ của ốc sên tự nhủ: Mình sẽ giúp ốc sên qua cầu. Thế là rắn hoa lặng lẽ bò đến, nằm thẳng đơ trên lạch nước thành một chiếc cầu.
Ốc sên đang lo lắng bỗng ngạc nhiên: Sao tự nhiên lại có một chiếc cầu chạm trổ hoa văn đẹp ơi là đẹp ở đây thế này nhỉ?
Ốc sên mừng rỡ trèo lên cầu để sang bên kia sông. Rắn hoa thấy ốc sên bò trên người mình cứ nhột nhột, nhột đến mức muốn lăn lộn ngay trên bãi cỏ cho đỡ nhột. Nhưng rắn hoa biết, nếu mình cử động thì ốc sên sẽ rơi xuống nước mất.
Ốc sên bò đến chỗ đầu rắn hoa thì bỗng nảy ra một ý: Mình phải đánh dấu lại để khi về khỏi lạc đường. Thế là cậu vẽ một đường lên mũi rắn hoa. Rắn hoa khó chịu quá và rất muốn hắt xì. Nhưng nếu làm vậy, ốc sên sẽ rơi xuống nước mất.
Ốc sên qua cầu rồi bò đi xa dần. Rắn hoa vội trườn vào thảm cỏ, vừa cười lăn lộn vừa hắt xì.
Trời dần tối, ốc sên phải quay về nhà. Rắn hoa lại lặng lẽ nằm thẳng ra bắc cầu cho ốc sên đi. Nhờ có ký hiệu đã đánh dấu, ốc sên nhanh chóng tìm thấy cây cầu. Cậu vui vẻ bò qua rồi vừa hát vừa trở về nhà.
Nguồn: sưu tầm.
Cộng tác viên của Trường mầm non tư thục Họa Mi.