Nắng mai đã thắp ngọn dừa
Gió nồm cũng đã đong đưa lá xoài
Vậy mà hai chú trống choai
Chỉ lo học mỗi một “bài”… đá nhau!
Thôi thì mỏ trước chân sau
Nhảy lên đạp xuống… giập đầu tróc lưng
Vết thương trên mặt đỏ bừng
Hai con mắt nhỏ cũng sưng híp rồi…
Đến khi nghe trống đổ hồi
Hai chàng “võ sĩ cao bồi” quýnh lên
Quơ bừa mấy cuốn vở bên
Còn bao nhiêu thứ… bỏ quên ở nhà!
Bài học thuộc viết không ra
Nét nghiêng nét ngả như… gà bới rơm!
Em ơi, học lấy danh thơm
Đừng như choai trống uổng cơm mẹ hiền.
04/1997
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hưng. Tập thơ Gọi trăng (2001)
Bài thơ Trống choai (Nguyễn Ngọc Hưng): Nắng mai đã thắp ngọn dừa, Gió nồm cũng đã đong đưa lá xoài, Vậy mà hai chú trống choai, Chỉ lo học mỗi một “bài”… đá nhau! Thôi thì mỏ trước chân sau, Nhảy lên đạp xuống… giập đầu tróc lưng, Vết thương trên mặt đỏ bừng, Hai con mắt nhỏ cũng sưng híp rồi…(Hình ảnh sưu tầm từ google.com)
Truyện Con gà trống kiêu căng (Truyện Chú gà trống non kiêu căng): Gà Trống Non có bộ lông đẹp tuyệt vời. Lông đuôi của nó óng mượt, nhiều màu sắc, trông xa cứ ngỡ đuôi công. Còn tiếng gáy của Gà Trống Non thì vừa dõng dạc, vừa âm vang. Gà Trống Non hãnh diện về bộ lông và tiếng gáy của nó lắm, vì thế nó sinh ra kiêu căng, coi thường Gà Tồ, Mèo Vàng. Suốt ngày nó ưỡn ngực dạo chơi quanh sân, chẳng thèm ngó ngàng đến các bạn…